Rốt cuộc, tui vẫn không hiểu tại sao người ta bỏ ra một số
tiền 5 triệu, 10 triệu, 15 – 30,40 triệu để chụp một bộ ảnh cưới. Nếu họ dư giả
gì thì thôi không sao, họ có dư giả gì mấy đâu, vậy mà vẫn cố gắng chụp. Xong rồi nắng non, mệt nhọc, rồi thì đứng giả
đò ôm nhau ngượng ngịu, tui biểu họ muốn làm gì thì làm để cho tự nhiên tui chụp
cũng không có được, phải tạo dáng này nọ cho họ. Chui vào cái phim trường nóng
bức, người không là người, rồi cố tạo dáng chụp chụp. Thật, tui không hiểu.
Dù tôi đang chụp ảnh
cưới nhưng tôi không hiểu điều này, trời ơi, thật là quá sức tưởng tượng với
tui. Tui nhớ chuyện này, nhớ chị Thoan, lần đầu tiên gặp chị ấy là 7 năm về trước, chị Thoan hiền và dịu dàng, lúc nào cũng thấy chị mang cuốn sách kè kè bên cạnh. Chị làm một tháng cả trăm triệu, mà
chị ấy giản dị hết biết nói luôn, ăn mặc lúc nào đơn giản áo thun, quần jean
hay kaki mang dép tổ ong, vậy mà cười thì vui thôi rồi. Tới
ngày cưới mà chị cũng đâu có ý định chụp hình gì đâu, không có ảnh cưới gì cả,
xong rồi hôm lễ cưới chị chẳng makeup hay áo cưới hoa hòe gì cả, chị ấy có một
bộ áo dài mặc vào xong rồi ra cử hành lễ cưới, lễ cưới cũng đơn giản có mấy bàn
khách khứa ăn tiệc đơn giản chẳng rườm rà này nọ, không ồn ào như chợ búa, không
nhà hàng kiểu tới ăn hùng hục mặc ai, xong rồi về.
Xong lễ hai anh chị dắt nhau ra sau nhà trồng mì chụp vài tấm
ảnh kỉ niệm, anh Đức, chị Minh chụp mấy
tấm đẹp quá trời đất, đáng yêu, dễ thương ngất ngây. Xong rồi giờ chị ấy từ chức ở Leo
Burnett, tháng hơn trăm triệu để đi làm ở Toa Tòa tháng 2 triệu, người ta gọi là làm những gì mình thích đó. Thiệt, người
gì đâu mà sướng quá luôn. Tui mà giỏi và tự tin như chị ấy tui cũng làm thế, tiếc là tui vẫn phải chịu trách nhiệm cơm áo gạo tiền với đời tui.
Tui than vậy bởi vì mang tiếng chụp ảnh nhưng mỗi lần định đổi avt này nọ là không biết ảnh ở đâu mà lấy để thay. Và tôi vẫn băn khoăn với câu hỏi, bỏ tiền đó để chụp ảnh cưới, trang điểm phấn son, makeup đề làm cái gì? Thiệt, tui mệt tui quá trời với những câu hỏi thế này.