Mình ở cạnh nhà bà lão, bà chắc cũng quá già rồi, tóc cũng
đã bạc không còn sợi đen. Thỉnh thoảng,mình trộm nhìn bà và biết rằng tuổi
thanh xuân của hẳn bà mà một cô gái đẹp về nhan sắc. Gương mặt có nét và dù bà
đã già, da nhăn nheo nhưng da vẫn hồng.
Mình thấy bà cô đơn quá, bà luôn luôn la mắng những đứa nhỏ
đi ngang nhà bà với một thái độ rất ghê gớm, bà không nói chuyện với con cháu
và cả những người xung quanh. Bà hút thuốc lá rất nhiều và uống café cả hũ. Dường
như từ giờ cho đến lúc chết bà chỉ biết đến thuốc lá, café, và cái tivi, hệt
như trong tiểu thuyết, những bà gác cổng ấy.
Tai bà không nghe rõ, mắc cũng không tinh nữa, thỉnh thoảng
thấy bà xỏ kim may áo, mình lại giúp xỏ kim giùm, bà cười xong nói gì đó mình
chả nghe rõ nữa.
Mình nhìn bà sống và cảm thấy bà có lẽ quá cô đơn.