Tối nay, một buổi tối trời xanh và có gió, lòng chợt bổi hồi
khi nghe người ta không đốn cây nữa. Nỗi bồi hồi ấy mang theo những kỉ niệm
ngày xưa ùa về, ngày xưa trên hàng cây rợp nắng và gió, mình từng đã tự hứa với
lòng rằng, mỗi chiếc lá rơi xuống thì hãy để gió thổi bay, lá rơi là chuyện thường
tình, đó.
Năm 3 lên học ở ĐTH ngay cạnh đài HTV, thường mình đâu có học,
buổi sáng ngồi trước cổng trường cạnh cái ô dù, ngồi uống cà phê bắp. Xong rồi
còn tỏ vẻ gật gù cà phê đây ngon vãi, hồi đó là đã biết chửi thề, mình con gái
đó, vậy mà hư, nghĩ là, nhìn đâu cũng thấy toàn rác là rác. Vậy mà may, giờ thì
đỡ hơn chút, hơ hơ.
Đi bộ qua một chút là đường Tôn Đức Thắng, buổi trưa thường
có gió hơn, lá vàng xoay xoay đủ thứ. Ở đó, toàn người đẹp ra uống cà phê, mình
hay ngồi góc xe bus cạnh cô trung niên uống chanh dây. Người đẹp làm cạnh cái
building to vật vã ở đối diện hay mặc áo sơ mi trắng rồi mang kính râm bước đi tự
tin dưới hàng cây rợp nắng, lúc nào nàng cũng cười tươi như hoa. Chả hiều sao một
bữa mình với nàng nhìn nhau cười. Hôm đó mình đã hứa là cố gắng để vào cái
building đó để cùng đi thang máy với nàng, vậy mà ngờ đâu.
Năm ngoái, mình làm cho đối tác trong cái building to vật vã
đó, mình nhớ lại chuyện cũ, nghĩ rằng, vậy mà một thời mơ mộng đã qua. Nàng đã
không còn hay là nàng chuyển đi công tác khác nhưng hàng cây xanh đó đã chứng
kiến chuyện của mình, một kẻ hoang tưởng. Hàng cây đó đã chứng kiến những buổi
trưa trời mưa rả rích, mình ngồi chụm chân ở cái góc nhỏ đó, chỉ đợi, nàng bước
ra trên chiếc dù màu xanh đỏ, nàng cười rồi kêu ly chanh dây, nàng hút một hơi
ly chanh dây đã hết.
Nếu cây chặt đi, khi đi ngang đường Tôn Đức Thắng, mình có
còn nhớ chuyện của nàng hay không? Hay chỉ là những vụn vặt như hôm nàng vấp
cái rễ cây ngã té rầm. Mình được cơ hội chạy lại lụm giùm nàng cái dù bị xe
tông gãy, lúc đó mình ghét cây làm nàng đau. Nhưng thôi, nhờ cây mà bọn mình
cũng đã nói với nhau lời cảm ơn và cười với nhau.
Nàng đã không còn nhớ, nếu cây cũng chặt đi, vậy là chỉ mình
tôi mang kỉ niệm này ư. Vậy mà, đêm nay nghe tin cây không chặt nữa, vậy là cây
và tôi vẫn giữ được chung một kỉ niệm, la la la. Khi
buồn hãy trồng một cái cây, nghe nhiều lời đồn thế, vậy mai mình chặt cái cây rồi
lại trồng một cái cây khác nhỉ?
Tôi viết vui thôi, chứ những chuyện trên đây là viễn tưởng
Tôi viết vui thôi, chứ những chuyện trên đây là viễn tưởng
No comments:
Post a Comment